Bài văn về tình thầy cô nhân ngày 20-11

Bài văn về tình thầy cô nhân ngày 20-11


“ Bồng bồng mẹ bế con sang,
Đò dọc quan cấm, đò ngang không chèo.
Muốn sang thì bắc cầu Kiều,
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”.

Câu ca dao như lời bài hát nhẹ nhàng, tình cảm và lắng đọng cất lên khúc ca tri ân gủi tới thầy cô- người lái đò của đất nước. Thời gian cứ trôi và tình thầy vẫn còn đó, rộng lớn, bao la biết nhường nào! Mỗi ngày qua đi là một ngày mệt mỏi, vất vả tháng ngày nhưng nụ cười của thầy cô mãi nở trên môi có lẽ vì những học sinh thân yêu của mình hay chăng vì một làng nhiệt huyết? Thầy cô là tấm gương sáng soi cuộc đời chúng em, là thế giới của tình thương, của những câu chuyện cảm động sống mãi với thời gian, in sâu vào kí ức của cô cậu học trò.
Tình cảm tri ân gửi tới thầy cô của những học trò là tình cảm trong sáng và đẹp đẽ biết nhường nào. Có mấy ai tự bước đi trên con đường thành công mà không có bóng dáng của thầy, giọt mồ hôi của cô, có mấy ai hiểu được trái tim thầy rộng lớn, trái tim cô bao dung, nhân hậu. Thầy cô vất vả, chịu khó tháng ngày cũng chỉ mong cho chúng ta - những học trò của cô, của thầy một tương lai tươi sáng. Chỉ nghĩ đến tình thương mà thầy cô giành cho chúng ta cũng đủ làm cho trái tim ai kia cảm thấy ấm lòng rồi.
Ngày 20-11 đến như một ngày hội của thầy cô, ngày để học trò thể hiện tấm lòng biết ơn của chính mình. Em cũng như bao bạn học trò khác, rất quý trọng và biết ơn thầy cô dù cho có những lúc em đã hiểu nhầm tình thương của thầy cô. Em nhớ về kí ức xưa, một kí ức với một câu chuyện cảm động về thầy giáo chủ nhiệm của em- người cha kính yêu thứ hai của bốn mươi lăm học trò.
Trong suy nghĩ của em, nghề giáo là một nghề cao cả và đáng quý. Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng: “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Hồi còn nhỏ, em đã từng ước mơ sau này trở thành một cô giáo tốt thương yêu học sinh, được bước trên bục giảng truyền đạt kiến thức của mình. Có lẽ rằng không chỉ em mà còn rất nhiều bạn cũng có cùng ước mơ giống em từ hồi còn thơ bé. Chính vì vậy mà em luôn kính trọng và có thiện cảm với bất kì thầy cô giáo nào dù cho thầy hay cô có khó tính như thế nào chăng nữa. Nhưng em thực sự ấn tượng và bị thu hút bởi người thầy giáo chủ nhiệm của em ngay từ hôm em bước chân vào ngôi trường cấp III này. Thầy rất khác và khác rất nhiều so với những thầy cô mà em đã từng học tâp. Có lẽ rằng em chưa thấy ai khó tính và nghiêm khắc như thầy, một điều làm cho học sinh chúng em ai cũng phải ngước nhìn với một ánh mắt lo lắng. Dường như thầy chưa bao giờ nở nụ cười với chúng em dù chỉ là một lần. Chúng em có làm gì sai trái thầy không trách mắng một lời mà chỉ phạt những hình phạt không hề đơn giản như: trực nhật, lao động mà vô cùng mệt nhọc. Trong giờ học, ngoài việc học ra ít khi thầy trò ngồi tâm sự cùng nhau lắm. Thầy thường ngồi quan sát hết góc này đến góc khác. Ai cũng nghĩ rằng thầy sẽ phạt hay làm điều gì đó nên chẳng ai dám nói chuyện mà ngồi im ôn bài. Giờ học ngày càng trở nên căng thẳng. Em tự hỏi chính mình, trái tim của thầy làm bằng gì mà sao thầy lạnh băng thế? Cho dù thầy có nghiêm khắc đến đâu thì cũng phải có lúc thầy thoải mái chứ nhỉ? Thầy làm em ngày một tò mò đến khó hiểu. Chắc hẳn trong lớp ai cũng ghét thầy vì ánh mắt lạnh lùng, vì trái tim băng giá và vì những hình phạt. Nhưng đối với em, con người ai cũng thế, trái tim không phải bao giờ cũng đóng băng.
Thầy nghiêm khắc là thế nhưng chẳng phải ai cũng sợ mà cố gắng chăm chỉ học hành. ........... Em cảm thầy hạnh phúc lắm. Thầy như người cha của chúng em vậy, nhân hậu và bao la. Có lẽ rằng không chỉ em, Tuấn Anh mà còn nhiều bạn khác sẽ in sâu hình bóng thầy vào trong kí ức, cất giấu tận đáy lòng. Dù sau này có đi xa nơi chân trời góc bể, chúng em mãi nhớ về thầy, nhớ về nơi có tình thương ấm áp. Chúng em yêu thầy nhiều lắm, thầy có biết không? Thầy ơi!
Tình thầy cô là thế đó, nồng nàn và thắm đượm. Các bạn ơi! Đừng bao giờ trách thầy cô nhé! Mỗi chúng ta hãy trở thành những người học trò ngoan ngoãn, bù đắp công ơn dạy dỗ lớn lao của các thầy, các cô. Đừng để mỗi ngày mới trôi qua một cách vô nghĩa. Công ơn của thầy cô không gì có thể so sánh được, tình yêu của thầy cô không đo bằng thước, không tính bằng cân. Hãy để hình bóng của thầy cô đi sâu vào trong một kí ức tươi đẹp.
“ Cơm cha áo mẹ chữ thầy,
Gắng công mà học có ngày thành danh.
Cơm cha áo mẹ chữ thầy.
Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao”.



Bài viết tham dự cuộc thi:

NÉT BÚT TRI ÂN
Phạm Thị Yến- Lớp 11A2- THPT Yên Mô B

Tác giả bài viết: Phạm Thị Yến- Lớp 11A2- THPT Yên Mô B